Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012


CHÀO MỪNG KỈ NIỆM 30 NĂM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
Ảnh: Vinh danh truyền thống học tập của trường ta đó các bạn
 Hưởng ứng phong trào thi đua Chào mừng kỉ niệm 30 năm ngày Nhà giáo Việt Nam, tập thể lớp 9/3 tham gia  nhiều hoạt động vui chơi bổ ích như:
Về giáo dục thể chất: Đá bóng, cầu lông, bơi lội, nhảy xa, nhảy cao, chạy 100m...
Về giáo dục trí tuệ: Cờ vua
Đăng kí tuần học tốt, tiết học tốt, hoa điểm 10, động viên cho các bạn học yếu là hoa điểm hồng (tức điểm 8 trở lên)
Cuộc thi hùng biện tiếng anh....
Phong trào để lại nhiều dấu ấn hơn nữa đó là cuộc thi sáng tác viết về thầy cô giáo, về mái trường… Tình cảm sâu sắc và sự biết ơn chân thành của chúng em đối với thầy cô được thể hiện qua nhiều bài văn, bài thơ được viết tự đáy lòng của các em.
Sau đây chúng em xin điểm qua vài bài văn, bài thơ của các bạn trong lớp
ĐIỂM BÁO CỦA LỚP 9/3
*Những tâm sự, những nỗi lòng về thời đi học, những dòng lưu bút chưa vội ghi, những nỗi buồn khi hè sang. Kỉ niệm về cô, những lúc cô cầm roi nhưng thật ra khi đánh chúng tôi là lúc cô đang khóc. Tất cả những lời đó hãy để những vần thơ trong bài “ NHỚ” sẽ thay em NGUYỄN THỊ BẢO TRÂN nói lên tất cả:

                                                  NHỚ
Trang giấy trắng tạm quên xin gấp lại
Tiếng đọc bài – dịu dàng thoáng đâu đây
Nước mắt ngắn, nước mắt dài lưu luyến
Dòng lưu bút vội ghi, chẳng được thành

Gió có bay cho tôi xin hỏi chút
Giọt nắng hè có phải xé lòng tôi
Sao hè đến mà tôi buồn đến thế
Rải nắng hè hay rải nỗi vấn vương

Mỗi hè sang tôi thần người lưu luyến
Là bạn bè sao chẳng có chút thư
Người giận tôi hay tôi giận người thế
Quay lại trường – tiếng nấc nỗi lòng tôi

Nhớ kỉ niệm xưa kia khi gặp mặt
Lá phượng xanh như đỏ điểm mười
Cô nhận lớp, cô quen rồi tạm biệt
Cô cầm roi, cô cười rồi cô khóc
Rải lá bàng là kỉ niệm chôn sâu...

*Tâm trạng khi sắp xa mái trường thân yêu, một thời mộng mơ vu vơ của tuổi học trò, chỉ mong thời gian ngừng trôi, sẽ đọng mãi trong kí ức của tuổi học trò.
Và đây là suy nghĩ của em NGUYỄN PHẠM GIA HÂN thể hiện qua bài:

 KỈ NIỆM NGÔI TRƯỜNG
Tuổi học trò cho em bao kỉ niệm
Tuổi cắp sách luôn đọng mãi trong em
Yêu làm sao bóng dáng của ngôi trường
Hàng cây, ghế đá, thầy cô và bè bạn.
Phượng nở rồi mùa thi cũng sắp đến
Bằng lăng tím ngã một màu ngây thơ
Thời gian ơi! Đã thấm thoát trôi qua
Hơn ba năm ròng bên mái trường yêu dấu
Xa bạn bè, xa bảng đen bục giảng
Xa hàng cây, xa ghế đá thân quen
Sẽ nhớ mãi những nụ cười rạng rỡ
Từng phút giây từng ánh mắt thân thương
Mùa hè ơi! Hãy trả lại tất cả
Trả lại đây những chiếc ghế thân quen
Những chiếc bàn ngồi miệt mài năm tháng
Mà giờ đây chỉ còn là kỉ niệm.
Nắng vẫn giữ chút hồn nhiên của gió
Là một ngày, em rời xa mái trường
Mang tất cả tình thầy cô đi mãi
Mang theo những kỉ niệm ở nơi đây
Thầy cô ơi! Lời thơ như tiễn biệt
Em vào đời nhớ mãi công thầycô
Thời gian nhích gần thêm một tí
Gió luồn qua như nhắc trong mộng tưởng
Một chút nữa thôi…Sẽ mãi xa thật rồi.
Thầy cô ơi!!!....

*Những học trò nghịch ngợm thơ ngây nhưng có nhiều tình cảm muốn gởi đến thầy cô giáo thể hiện qua bài thơ của em NGUYỄN ĐÌNH TRỌNG

THĂM CÔ NGÀY 20 – 11
Vào ngày Nhà giáo Việt Nam
Cờ hoa đỏ thắm xanh lam mây trời
Người nào người nấy rạng ngời
Gửi đến Cô Thầy vạn lời hỏi thăm
Cô bảo rằng hãy thật chăm
Lời lẽ hòa nhã đừng căm bạn bè
Là năm cuối cấp, Cô e
Học không lo học, hè hè đi chơi
Đến khi điểm một anh xơi
Buồn hiu, buồn hắt ngửa trời ca than
Phải học thì mới thành danh
Còn không đệ tử Cái Bang có liền!
Chúng em quyết hứa thật siêng
Chăm ngoan học giỏi mới nên con người...

*Suy nghĩ về thầy cô bạn bè, cùng những mong muốn trở lại với tuổi học trò của một thời đã qua. Tâm trạng ấy, tình cảm ấy được thể hiện qua những dòng thơ đầy ý nghĩa của em NGUYỄN HOÀNG VƯƠNG qua bài:

THU VỀ TRÊN KỶ NIỆM HỌC TRÒ
Tia nắng vàng nho nhỏ.
Xuyên qua chiếc lá xanh
Những chiếc lá mong manh
Nhẹ nhàng rơi xuống đất
Trời bắt đầu se lạnh
Cây thay màu áo mới.
Thoang thoảng cơn gió nhẹ
Thì ra thu đã về
Tôi mong được gặp lại
Ngôi trường tôi khôn lớn
Và lớp học nho nhỏ
Tôi mong được gặp lại
Những bạn trai tinh nghịch
Nhưng cô bạn thân thương
Cùng thầy cô dịu hiền
Một ý nghĩ thoáng qua
Điều đó là không thể
Tuổi học trò của tôi
Đã qua lâu mất rồi.
NGUYỄN HOÀNG VƯƠNG

*Không biết nói gì để tỏ hết tấm lòng với cô giáo dạy văn. Hình ảnh cô luôn hiện mãi trong em , lời giảng bài của cô em luôn ghi nhớ, khuôn mặt dịu dàng thân thiện của cô em không thể nào quên, Em  Nguyễn Tấn Anh Khoa  đã thể hiện qua bài:

CÔ GIÁO DẠY VĂN CỦA TÔI
Từ nhỏ, môn văn với tôi là môn học “Khoai” nhất. Không như những bạn khác, trí tưởng tượng của tôi ít phong phú. Vì vậy điểm văn của tôi thường rất thấp. Nhưng khi lên cấp hai, khă năng của tôi về văn học đã có tiến bộ. Đó là nhờ cô. Cô giáo dạy văn của tôi.
Buổi học đầu tiên, cô bước vào lớp với tà áo dài thướt tha. Trông cô cũng đã ngoài năm mươi. Khuôn mặt cô thể hiện sự dịu dàng, thân thiện. Cô chào cả lớp. Ôi, giọng cô sao mà hay thế! Từng lời cô nói tôi như nuốt lấy vậy. Cô giới thiệu tên và nói rằng cô sẽ phụ trách bộ môn văn  của lớp tôi trong năm nay. Cả lớp có vẻ ai cũng thích cô, nghe như vậy liền reo lên vui mừng. Cô lúc đó cũng mĩm cười, Cô cười thật đẹp, nụ cười hiền từ, thể hiện sự vui vẻ. Tôi nhận thấy trên ánh mắt của cô nhìn chúng tôi như những đứa trẻ mới lớn đang nô đùa với nhau vậy. Rồi cô bắt đầu giảng bài.
Cô giảng rất say sưa, nhưng lại bám sát chủ đề chính. Cũng bài văn đó khi đọc lần đầu, tôi chẳng có cảm xúc gì mà sao khi nghe cô giảng, tôi thấy nó như là một bức tranh tuyệt đẹp với đủ màu sắc, cảnh vật. Mỗi bức tranh đều mang một vẻ đẹp riêng nhưng đều sáng long lanh như ngọc. Cô cung cấp cho chúng tôi những thông tin thú vị về tác phẩm và tác giả của nó. Như PHẠM TIẾN DUẬT được mệnh danh là “con chim lửa của Trường Sơ hùng vĩ”Nhờ có cô, chúng tôi đã ham thích với việc học văn. Riêng tôi, tôi đã xem môn văn như là một môn học của sự bay bổng lãng mạng, của thơ ca trữ tình của những thực tế kháng chiến trong các bài thơ về chiến sĩ, về tình đồng chí, đồng đội, của số phận của con người thời xưa qua các bài văn, bài thơ trung đại. Nhờ có cô, lớp tôi luôn đứng đầu trong các cuộc thi về văn học do cảm hứng cô đã truyền cho chúng tôi. Đối với tôi, cô là giáo viên dạy văn hay nhất quả đất này.
Trong một lần kiểm tra văn, tôi bị điểm thấp, do tối đó tôi phụ giúp mẹ không kịp học bài, cô rất ngạc nhiên. Tôi biết cô rất thất vọng về tôi. Đằng nào thì tôi cũng là học sinh giỏi trong lớp. Chiều đó khi về nhà, tôi thấy cô đang nói chuyện với mẹ tôi. Vừa thấy tôi cô gọi ngay vào. Tôi rụt rè bước vào. Kiểu gì thì cô cũng thông báo cho mẹ tôi, thế là tối nay cũng bị phạt. Chẳng còn cách khác, tôi đành thú nhận:
Thưa mẹ! Hôm nay con bị điểm kém! Con xin lỗi mẹ! Lần sau con sẽ không bao giờ như thế nữa! Con xin mẹ đừng phạt con.
Nào ngờ, sau sau khi nghe tôi nói vậy, mẹ và cô cùng bật khóc. Trong lúc tôi ngay ra đó, cô đã giải thích:
Khoa, em yên tâm đi! Mẹ không phạt em đâu, cô đã nói chuyện với mẹ em rồi, mẹ em cũng đã nói lí do rồi. Thôi, cô sẽ cho em làm lại bài tập kiểm tra này nhờ tấm lòng hiếu thảo của em. Nhớ ôn bài đi nhé.
Tôi quay sang nhìn mẹ, thấy mẹ mĩm cười, gật đầu, tôi vội rối rít cảm ơn cô. Sau đó không khí nhẹ đi, chúng tôi trò chuyện thêm một lát nữa rồi cô về. Tôi và mẹ tiễn cô tới tận cổng. Trong lòng tôi vẫn còn đầy sự biết ơn cô.
Tuy đã qua thời cấp hai, nhưng trong lòng tôi vẫn còn in đậm hình bóng của cô đứng trên bục giảng với những bài thơ tuyệt hay.Nhưng hình ảnh đó sẽ mãi mãi theo tôi suốt đời...

Còn nhiều bài thơ hay bài văn đầy ý nghĩa nữa, sẽ thể hiện tiếp qua tập báo của lớp 9/3 sắp ra mắt. Xin trân trọng kính mời các bạn đọc. Xin trân trọng kính chào.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét